Bong bóng vỡ tan, ráng chiều, cơn mưa tới
Ngọn gió phiêu bông, bóng chiều nghiêng nghiêng đổ
Giấc mộng mong manh, sương khói mịt mờ
Hà Nội đẹp, chiều buồn rưng rưng lệ
Khẽ khép hàng mi tìm về miền ký ức
Dẫu biết bóng người không còn chung nhịp bước
Vẫn ước sắc cầu vồng luôn rực sáng lung linh
Anh ước mình bay bổng tựa cánh chinh xanh
Để vượt qua muôn ngàn cơn giông tố
Để vùi trôn bao muộn phiền, cay đắng
Mà cõi lòng này biết chằng có ai hay
Mang đau đớn vết thương lòng sâu thẳm
Có nghĩa gì đâu chỉ phù phiếm đời thường
Tất cả sẽ lãng quên lui vào dĩ vãng
Giờ chỉ còn Anh với bảy sắc cầu vồng....
-st-
0 nhận xét:
Đăng nhận xét